Saturday, 20/04/2024 - 20:31|
CHÀO MỪNG BẠN ĐÃ GHÉ THĂM WEBSITE CHÍNH THỨC SỞ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO TỈNH HƯNG YÊN
A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

YÊU THƯƠNG Ở LẠI

Tiết trời đầu đông se lạnh lại thêm mưa phùn gió bấc nhưng Hà lại thấy lòng ấm áp biết bao! Cô thao thức không ngủ được vì nghĩ đến ngày mai cô sẽ trở về trường cũ, sẽ được gặp lại thầy cô, bạn bè sau bao tháng ngày xa cách. Cô thầm mong mưa tạnh và thâm tâm nghĩ, nếu ngày mai trời vẫn mưa thì cô cũng sẽ đội mưa về để gặp người ấy - người mà cô hằng yêu kính và biết ơn! Trong cuộc đời, chúng ta sẽ đi qua và gặp gỡ biết bao con người song không phải khuôn mặt nào cũng lưu dấu trong trái tim ta.

Tuổi trẻ của Hà là những nỗi đau, là những vết xước chằng chịt trong tâm hồn cô gái mới lớn. Giờ đây, mỗi lần nhớ lại những vết sẹo kia lại làm cô nhói đau! Nhưng trong đau thương lại có những yêu thương, ấm áp mà trong cuộc đời không phải ai cũng may mắn có được. Đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao bố mẹ chia tay, trong trí nhớ lờ mờ của cô, chỉ còn hình ảnh mẹ xách va li ra khỏi nhà bỏ mặc sau lưng hai chị em cô đang gào khóc còn bố chỉ cúi đầu im lặng. Cuộc sống thiếu vắng mẹ dần cũng quen. Mẹ bỏ đi, bố không tái hôn mà dành tất cả yêu thương cho chị em Hà. Với hai đứa nhỏ có bố là có tất cả. Hà không hiểu lắm những suy nghĩ của bố nhưng cô biết bố hay buồn, hay nghĩ ngợi nên cô luôn cố gắng chăm ngoan, cố gắng học thật tốt để bù đắp những thiếu hụt trong lòng bố, trở thành niềm tự hào của bố.

Dấu mốc cuộc đời cô là khi 15 tuổi, với sự nỗ lực hết mình cô đã đỗ vào trường Trung học phổ thông mà cô hằng ước ao. Cô đã nghĩ chắc bố sẽ vui lắm nhưng không hiểu sao cô vẫn bắt gặp ánh mắt buồn, khuôn mặt thẫn thờ của bố sau những nụ cười gượng. Còn một ngày nữa đến ngày nhập học, cô háo hức chờ đón để được đến trường mới nhưng niềm vui ấy không trọn vẹn. Buổi sáng ngày nhập trường, Hà dạy sớm chuẩn bị mọi thứ tinh tươm chỉ chờ bố đưa đến trường nhưng mãi không thấy bố dậy. Sợ muộn giờ nên cô vào phòng gọi bố, Hà gọi mãi bố vẫn không trả lời. Linh tính mách bảo có điều chẳng lành, cô khóc lóc sợ hãi và cầu cứu mọi người xung quanh. Cô nhớ mãi hình ảnh bác sĩ ra khỏi phòng bố với cái lắc đầu, rồi ông bà nội tìm thấy hồ sơ bệnh án trong phòng bố. Hóa ra bố đã mắc căn bệnh trầm cảm hơn một năm nay nhưng bố dấu không cho chị em Hà biết. Có lẽ hai năm trở lại đây, do sức khỏe của bố yếu khiến công việc gặp nhiều khó khăn lại thêm những u uất khi xưa nén chặt trong lòng đã trở thành áp lực đè nặng lên bố. Bố đã tìm cách giải thoát cho mình như thế còn chị em Hà thì sao? Trong lúc đau đớn, Hà vẫn nhớ đến buổi nhập trường. Hà gọi điện xin phép cô giáo chủ nhiệm trong tiếng khóc nức nở. Với sự nhạy cảm của mình, cô giáo đã nhận ra ngay giọng nói run run và cả tiếng nấc nghẹn ngào dù Hà đã cố nén lại. Cô hỏi Hà: “Hôm nay là ngày các con mong chờ, háo hức xem trường mới, lớp mới, thầy cô, bạn bè mới, sao con lại không đến? Chắc phải có lí do đặc biệt lắm phải không? Nếu con có chuyện gì cần giúp đỡ, chia sẻ với cô, cô sẽ tìm cách giúp con”. Hà lặng thinh không nói nên lời chỉ có tiếng khóc mỗi lúc một to hơn. Một khoảng lặng rất lâu như thế, Hà không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì nhưng cô biết cô giáo chủ nhiệm vẫn cầm máy. Trong lúc bối rối và tuyệt vọng, Hà đã nói hết chuyện về bố với cô. Dường như cô hiểu được sự sợ hãi của Hà nên cô nhẹ nhàng an ủi, trấn tĩnh cho Hà và bảo hai chị em Hà sang nhà ông bà một lát cho đỡ sợ, cô còn dặn Hà lúc này cần phải ở cùng người thân - người mà Hà yêu quí, tin tưởng nhất.

Hôm sau, Hà rất bất ngờ khi cô tìm được nhà Hà và đến viếng bố. Trước lúc ra về, cô nói nhỏ với riêng Hà: “Cần chia sẻ hay giúp đỡ gì cứ gọi cô nhé! Con yên tâm, cô sẽ luôn bên con!” Thực sự đây là lần đầu tiên Hà gặp cô nên câu nói của cô dù ấm áp nhưng vẫn chưa đủ để Hà vơi bớt nỗi đau. Sau gần một tháng, mọi chuyện cũng dần qua đi, mọi người ít nhắc tới câu chuyện nhà Hà hơn nhưng nỗi đau và nỗi lo trong lòng Hà thì chưa lúc nào nguôi ngoai. Cô giáo chủ nhiệm ngày nào cũng nhắn tin cho Hà, cô không chỉ hỏi han mọi chuyện của Hà mà còn hỏi thăm cả sức khỏe, thinh thần của ông bà, của em Hà...Dần dần cô trở nên thân thuộc hơn với Hà vì thế những đêm mất ngủ, tỉnh dậy giữa đêm sợ hãi, ám ảnh Hà đều tâm sự với cô. Những lúc như vậy, cô chẳng bao giờ nói thương Hà nhưng cô luôn chỉ cho Hà cách để thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Gần đến ngày khai giảng, Hà bỗng nhiên lo sợ, không phải vì không có tiền đóng học mà lo sợ  mọi người sẽ biết hết cảnh ngộ của Hà, rồi bạn bè sẽ nhìn Hà bằng ánh mắt khinh bỉ hoặc thương hại. Cứ nghĩ đến điều đó, Hà lại không muốn đến trường. Tự nhiên Hà thấy hối hận vì đã nói với cô mọi chuyện! Ngày đầu tiên đi học, Hà thu mình vào một góc, quan sát và dò xét mọi người, Hà không muốn chơi với ai hết cả. Thế rồi, tiết 3 là giờ Văn của cô chủ nhiệm, nội dung bài giảng hôm ấy đến giờ Hà không còn nhớ nữa nhưng Hà nhớ mãi một câu cô nói: “Có thể mọi thứ đã mất nhưng có một thứ bạn vẫn còn đó là tương lai.” Chỉ một câu nói thôi nhưng không hiểu sao nó cứ vương vấn mãi trong đầu Hà. Ừ nhỉ, Hà chưa mất hết, Hà vẫn còn tương lai phía trước vì thế không thể để mất nó được, Hà phải cố gắng! Buổi học thứ 2, thứ 3 rồi nhưng buổi học sau nữa, Hà không thấy các bạn nhìn mình khác biệt, không ai hỏi han về việc vì sao Hà không có mẹ, vì sao bố Hà mất nhưng có một điều bất ngờ với Hà khi nhận được trợ cấp hàng tháng từ Hội chữ thập đỏ của nhà trường. Hà định bụng sau giờ học sẽ nói chuyện với cô vì Hà không muốn ai biết chuyện nhà mình và càng không muốn ai thương hại mình. Như đoán biết được suy nghĩ của Hà nên cô đã chủ động hẹn Hà cuối giờ ở lại. Lần đầu tiên, Hà thấy cô nghiêm nét mặt với mình đến vậy. Cô nói: “Cô biết rõ hoàn cảnh của con, giờ hai chị em ở với ông bà nội già yếu, chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, vì thế cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Tuy nhiên chuyện này chỉ cô và con biết, cô sẽ không nói với các bạn trong lớp. Con hãy tin rằng, mọi người muốn giúp đỡ con vì thương yêu chứ không phải thương hại”. Nhìn ánh mắt ấy, nét mặt ấy, những điều lúc trước Hà định nói đều tan biến hết, Hà chỉ biết cúi đầu và cảm ơn cô. Hà đã trải qua 3 năm cấp 3 như thế, cô giáo chủ nhiệm của Hà chẳng mấy khi nói lời yêu thương trực tiếp với Hà hay các bạn trong lớp nhưng tất cả đều cảm nhận được yêu thương qua từng cử chỉ, việc làm của cô. Trong mỗi giờ học của cô, Hà cảm nhận rõ ràng đó không chỉ là kiến thức bài học trong sách mà có cả đâu đó những bài học về cuộc sống đã tiếp thêm cho Hà niềm tin, tình yêu và sự lạc quan tin tưởng. Hà đã lớn lên trong từng bài giảng của cô!

          Tốt nghiệp THPT, Hà được học bổng đi du học ở Anh. 5 năm trôi qua, Hà quyết định trở về trường cũ đúng vào dịp 20/11 để được nói lời tri ân, để lại thấy lòng ấm áp như đứa con đi xa được trở về ngôi nhà thân thuộc. Và hơn hết Hà muốn được gặp cô để cảm ơn cô đã dạy cho Hà biết trân trọng tương lai! Những tháng ngày bên cô đã giúp Hà nhận ra trong cuộc sống có những điều không nhất thiết phải nói ra nhưng chúng ta vẫn có thể cảm nhận được bằng trái tim! Dù có xa cô bao lâu, khoảng cách địa lí bao xa thì với Hà yêu thương vẫn luôn ở lại!

                                                                                 Tác gi

                                                  Vũ Thị Nga, giáo viên trường THPT Văn Giang


Tác giả: Vũ Thị Nga
Tổng số điểm của bài viết là: 45 trong 13 đánh giá
Click để đánh giá bài viết